Đôi lúc..ngồi nghĩ vẩn vơ về bản thân, cuộc sống và những ng xung quanh...có cái cảm giác ji đó thật...MẶN.
ko phải cái vị mặn mòi của vùng biển điểu khiển những suy nghĩ trong đầu...mà thực chất..là lòng mình cảm thấy vậy...
xem trên ti vi, mới biết có câu nói " đầu năm mua muối , cuối năm mua
vôi"... sao người ta lại bắt đầu một năm mới với cái vị mặn của muối...
sao những giọt mồ hôi trên đôi vai cha mẹ lại có vị mặn...
và tại sao những giọt nước mặt..lại mặn nóng cái hương vị của hạnh phúc cũng như khổ đau...
Cuộc sống..ko chỉ mặn..mà còn CHÁT...
đôi lúc nó khiến ta cảm thấy mệt mỏi..khiến ta có cảm tưởng như mình ko thể bước tiếp đc nữa...
hiện thực bình thường của cuộc sống khiến ta mất đi.. một chút niềm
tin...một chút hi vọng... một chút mộng mơ...một chút sức sống...
một chút thôi ... nhưng cũng đủ khiến ta thấy nhói lòng...
vẫn biết rằng mình còn đang hạnh phúc hơn biết bao con người... nhưng
sao đôi lúc vẫn tháy cuộc sống sao khó khăn đến thế... sao khéo nhẫn
tâm sắp đặt những cảnh ngộ trớ trêu đến thế...
Ta mệt mỏi.. và ta đứng lại... dừng lại để nhìn cuộc sống chạy ....
Tận cho đến lúc này.. ta mới biết mình đang trôi..đang bị cuốn vào dòng
đời..với những lo toan vật chất ... những âm mưu toan tính của lòng
người ... sự ghen ghét... sự bon chen...
Và cũng như rất nhiều người khác...
ta tưởng mình đã mệt...
ta tưởng mình đã kiệt sức...
ta tưởng mình đã nản lắm rồi....
tưởng mình..KHÔNG THỂ CHỊU ĐƯỢC NỮA...
thế mà...
ta lại cũng vẫn như bao người khác...
tiếp tục sống...
tiếp tục trôi....
biết là trôi mà vẫn cứ quyết định thế....
ko muốn dừng lại....bởi dừng lại thì kết cục cũng có khác đâu....
Phải chạy theo cuộc sống...chạy theo chừng nào có thể... để c/s ko bao
h có thể giễu cợt đc ta... để ta thấy mình ko hề mềm yếu... thấy mình
đủ mạnh để tự đứng vững trên đôi chân mình...
Hãy biết SỐNG... cả những khi cuộc đời trở nên ... KHÔNG THỂ CHỊU ĐƯỢC NỮA....