Ngọc Hà (tổng hợp)
Phải nói rằng đó là 1 bức tranh vô cùng đen tối, tưởng chừng như chỉ có nước mắt, sự tủi hổ, giận hờn, thất vọng, những bĩu môi, những lời dè bỉu, có những lời "động viên" thiếu chân thành….của cả người trong cuộc và người ngoài cuộc.
Tớ là nhân vật chính của bức tranh đầy hỗn loạn ấy. Và tớ gần như là 1 cái bóng lầm lũi đi về, lòng nặng trĩu những nỗi buồn... Và rồi, mọi người bủa vây xung quanh tớ, hắt hủi, tỏ ra coi thường tớ như 1 con vật mang bệnh lạ giữa 1 thế giới mà tớ từng sống hơn 17 năm.
………Nhưng rồi tớ nhận ra là…..
Sao tất cả đều thiển cận như thế????????
Công lao học hành 12 năm của tớ, những nỗ lực, những cố gắng và những gì tớ đã đạt được, chẳng lẽ chỉ được “chốt hạ” trong điểm của 3 cái môn thi đại học cỏn con đấy sao…Chưa kể đến Hoá với Lý , tớ còn chẳng được học trong 12 năm cơ chứ….
Cứ như lão nông già, nhặt 1 hạt thóc còm trong bao thóc của nhà mình rồi bỏ mặc tất cả những hạt thóc béo tròn khác để rồi đổ mọi thứ đi vì nghĩ cái đó chẳng có giá trị gì nhiều….. Hay cứ như 1 hôm nào đó, bạn chẳng may mặc 1 bộ quần áo phản cảm ra ngoài đường rồi bị mọi người phán xét là 1 đứa con gái hư hỏng thì bạn cảm thấy sẽ thế nào?
….Tôi chỉ muốn nói rằng, trong kì thi ấy, tôi và những người trượt như tôi, chúng tôi đã đánh mất bình tĩnh và thiếu đi 1 chút may mắn để có thể là những người bước vào cánh cửa đại học. Nhưng chúng tôi đã cố gắng, đã nỗ lực, đã tích luỹ kiến thức và hơn hết chúng tôi đều khao khát được thành công. Như vậy có gì là sai????????
Đây không phải là thất bại lần đầu trong sự nghiệp học hành của tôi.
Tôi đã trượt trường cấp 3 NV1 chỉ vì thiếu nửa điểm….
Nhưng hồi đó, khi còn là 1 con nhóc, tôi đem sự tức giận, bực bội, hận thù….vào cấp 3. Tôi đã nỗ lực biết chừng nào trong cả 3 năm đó, tôi như 1 lữ khách luôn sục sôi để tìm cách trả trù, trả thù vì việc tôi thi trượt cấp 3, cũng là cách để chứng minh cho mọi người thấy tôi không kém cỏi, không tầm thường. Tôi dần lấy lại được sự tự tin, niềm vui học hành, những thú vui khác như đọc sách, và tôi sống dần thoải mái như trước……
Nhưng rồi, tôi thất bại thêm 1 lần nữa, con đường vào đại học không hề trải hoa hồng cho tôi. Tôi đi 1 con đường gian nan hơn, nhọc nhằn hơn…..
Những ai đang đọc lời tâm sự này của tôi, bạn có nhận ra điều gì không?
Đó là tôi sở hữu một sự bền bỉ cũng kha khá đấy chứ….Tôi đã đứng lên sau thất bại đầu tiên, và lần này, tôi sẽ bắt đầu lại. Sẽ là 1 đứa trẻ bị ngã, từ từ đứng dậy, bước đi chậm rãi sau cơn đau, để rồi lại có thể chạy tung tăng.
Dẫu biết rằng, thời gian tới, sẽ rất khắc nghiệt đối với tôi, với bạn, với chúng ta, nhưng không ai có thể tước đoạt tấm vé bước vào cuộc đời của mỗi chúng ta. Phải không?
Ai bảo rằng trượt đại học, tôi sẽ thành 1 đứa phá hoại, hay ra tù vào tội như người ta vẫn nghĩ?
Ai bảo trượt đại học, tôi sẽ ra đường lêu lổng…..
Ai bảo trượt đại học, tôi là đứa kém cỏi……..
Ai bĩu môi với tôi rằng "Sao bảo con đó học giỏi lắm, thế mà trượt đại học à…..?”
Thì tôi sẽ tự cười mỉm nói với tất cả mọi người rằng: "Hãy chờ xem, tôi sẽ đứng lên và rồi tôi sẽ thành công."
Tôi sẽ cố gắng mất ít nước mắt thôi. Tôi nói thế là bởi vì tôi là đứa mau nước mắt lắm, có thể khóc bất cứ lúc nào. Đơn giản là khi viết những lời này, tôi cũng đang khóc…..Khóc 1 chút để tiếc thương chuyện cũ, rồi tôi sẽ tạm quên nó đi và sống 1 cuộc đời mới, 1 trang giấy trắng khác….
Buồn chút thôi, sau đó hãy đứng dậy và bước tiếp nhé! (Ảnh minh họa)
Tôi rất thích 1 câu nói: "Hạnh phúc không phải được tìm thấy ở phía cuối con đường, mà nó được tìm thấy trên suốt dọc đường đi". Hãy ngẫm lại xem, nó đúng với chúng ta nhiều đấy chứ nhỉ?
Sau những giờ học căng thẳng, những lần đạp xe mồ hôi nhễ nhại để đến lớp đúng giờ, những buổi tối học bài tới khuya, những con chữ, con số theo chúng ta cả vào giấc ngủ, chúng ta đã hạnh phúc biết nhường nào khi làm được những bài toán khó, hoàn thành được 1 chuỗi phản ứng hóa, hiểu được bản chất của hiện tượng phóng xạ, hay biết được Nguyễn Minh Châu muốn nói gì qua tác phẩm "Chiếc thuyền ngoài xa"….Họ sẽ không bao giờ hiểu được cảm xúc vui mừng vì sao tôi lại vui sướng biết bao khi được 8 điểm Hóa sau những lần bị 5, 6 vì làm bài mà chẳng hiểu được rõ bản chất của phản ứng…
Nhắc đến đây, bỗng dưng tôi thấy chúng ta kiên cường đến không tưởng, may mắn đến không tưởng….vì đã chinh phục được 1 phần nhỏ, rất nhỏ của thế giới tri thức….Chỉ không may là chúng ta không được vinh danh như những vị thần chiến thắng thôi. Điều đó chẳng quan trọng bằng bạn đã vượt qua được chính mình.
Có thể ngày mai bạn sẽ biết điểm, ngày mai nữa, bạn sẽ biết là mình đã trượt đại học….đừng buồn nhé.
Chúng ta còn trẻ, còn có nghị lực, chúng ta còn thời gian để thực hiện ước mơ của bản thân…
1 năm trượt….không có nghĩa là cả đời trượt… "Đừng bao giờ để cho những thất bại của ngày hôm nay che mờ những ước mơ rực sáng của ngày mai" nha bạn.